Lạc mất mùa Xuân hỡi em có tiếc!?
Những sắc hương trên dòng kiệt đã tàn
Em hỏi lại ta… rằng ta đâu biết
Chắc bởi Xuân nồng tạm biệt trần gian!
Ta vẫn còn mơ Xuân tràn rực rỡ
Cây cỏ lung linh hoa nở muôn màu
Trời đất tinh khôi làm ta mãi nhớ
Niềm vui dâng trào xoa dịu buồn đau!
Ta thấy hôm nay giữa màu nắng mới
Một chút bâng khuâng vời vợi trong lòng
Có lẽ giêng hai đã về em hỡi
Mai không còn Xuân em có buồn không?
Có một vần thơ xuống dòng lặng lẽ
Cảm xúc tình Xuân dịu nhẹ… không còn
Nhưng trái tim ta tình yêu luôn trẻ
Hẹn đến mùa sau dào dạt… yêu hơn!